dưới đây là bài viết về Cam Ranh do anh Lâm công Quyền vừa gửi tới:
Viết tặng các bạn Lê-Chí-Nam, Bùi-Nhất-Hanh, tất cả bạn già KT và...Cam-Ranh, (phần 5)
Một chút “action”
Thời Mỹ quân số tại bán đảo có khi lên đến cả chục ngàn người, QLVNCH đóng nơi đây tuy chỉ có vài ngàn kể cả gia đình binh-sĩ, nhưng vì có đàn ông, đàn bà, có vũ khí, có rượu, có ma tuý, cờ bạc... cho nên cũng có lắm “action” ! Tôi chỉ kể ra sau đây một vụ có tôi tham dự ngoài ý muốn xảy ra trong khu gia binh.
Một buỗi chiều sau khi tan Sở, tôi đang đi bộ lững thững về nhà trên con đường bê-tông dọc theo trại gia binh (đúng nơi 2 binh sĩ Mỹ đang ngồi trong hình) thoạt thấy nàng Tiểu-Long-Nữ của tôi, về nhà trước còn đang mặc aó dài, chạy tất tả với một chị đàn bà, tay xách, tay bồng 2 đứa trẻ ngược lại hướng của tôi, tánh tôi hay đùa bỡn, lập tức vừa cười, vừa quay ngược lại bỏ chạy, Nàng la lên thật lớn:
- Anh kỳ quá hà, lúc nào cũng đùa được !
Vừa nghe như thế, tôi hiểu có chuyện bất thường rồi, đứng ngay lại hỏi nàng:
- Có chuyện gì vậy ?
- Chị này bị chồng say rượu đuổi theo đòi giết cả chị và 2 đứa con luôn mà không nhà nào dám cho vào ẩn náu hết._ Tôi nhìn thấy mặt người đàn bà hơi mập mặt xanh như tàu lá, đứa con trên tay độ 1 tuổi đang khóc, đứa con gái độ 4 tuổi thì đang ngẫng tò te chẳng biết gì. Đúng là TLN con nhà võ hiệp rồi ! không ai dám chứa họ mà nàng dám dẫn họ chạy !
- Vậy thì nhà mình ngay đây, dẫn chị vô ngã sau kia liền lập tức. _TLN lo mở cửa sau, tôi đảo mắt nhìn chung quanh đề phòng, đưa mọi người vô nhà, sập cửa lại và khóa thật nhanh, tôi yêu cầu TLN đưa người vợ lính và 2 đứa nhỏ vào phòng tắm, kéo màn lại (vì phòng tắm không có cửa), trong khi nàng đang cố gắng bảo 2 đứa nhỏ im lặng, tôi đưa mắt kiểm qua 2 cái cử̃a sổ.
.
.
.
Tưởng nên nói sơ qua về cái tổ ấm của chúng tôi, nguyên là câu-lạc-bộ cúa tiểu đoàn 554 Xích Mã (̣Red horse) Công Binh kiến tạo Mỹ được tôi sữa lại thành 1 cái loft 20 ft x 20 ft (6m x 6m), tức là tất cả phòng khách, phòng ăn, 2 chỗ ngủ, và bếp đều chung, không có vách ngăn, còn phòng tắm chìa ra phía sau. Cái loft này có 2 cửa sổ và 2 cửa ra vào, cửa trước nhìn qua nhà Tr/uý Xuân, đối xứng với nhà tôi, giữa 2 nhà là 1 khoảng trống có chỗ đậu được 1 xe Jeep dưới 1 mái chung cho cả 2 nhà. Cửa sổ thứ nhất cao quá đầu người và không cánh che, cửa sổ thứ 2 nhìn qua nhà Tr/uý Xuân có 1 cánh cửa luồn do tôi ứng chế.
Nhìn cửa sổ thứ nhất không có gì lạ, vừa nhìn đến cửa sổ thứ 2 chưa kịp đóng, tôi trông thấy 1 hình ảnh kinh khủng cả đời không bao giờ quên được: một người mặc aó lính phạch ngực để lộ chiếc ao thun trắng 3 lỗ, đầu tóc bờm xờm, râu ria thật dầy vì nhiều ngày không cạo, tay ph̉ải cầm 1 con dao bén nhọn dài độ 4 tấc, trông giống 1 tên tướng cướp trong phim kiếm hiệp Nhật Bổn, tay trái đang che ánh sáng trên mắt để nhìn cho rõ bên trong nhà của tôi, tôi có cái cảm giác Thần Chết đang dứng trước cửa nhà, y nói:
- Con tui kia kìa ! Trả con nhỏ lại cho tui !
Tôi bình tĩnh trả lời:
- Con nhỏ nào đâu, tôi đâu có thấy !
- Rõ ràng nó kìa, con tui bộ tui không biết sao ?__y quát lên: -Trả nó lại cho tui !_ Tôi cảm thấy một chút tức giận đứa nhỏ “dại khờ” này, đã không chịu núp kỹ lại còn ló mặt ra xem ! Cũng may, y chỉ thấy có một mình đứa con gái nhỏ này, tôi vừa nói vừa bước đến nắm tay đứa nhỏ:
- Thôi được rồi, anh đợi đó, để tôi dẫn nó đưa ra cho anh bằng ngã bên hông nhà ở phía trước!
TLN phản đối:
- Anh đừng... anh đừng...giao...
Tôi nói nhỏ:
- Em đừng lo, anh bảo đảm, y đã thấy nó rồi, đâu có chối cãi với y được, mình mà từ chối y càng nổi điên !
Chúng tôi SQ được cấp phát mỗi người 1 cây carbine M2, nhưng tôi cất trong tủ bằng tôle sắt khóa lại không bao giờ đụng đến, trường hợp này tôi cũng không hề nghĩ đến đem ra xử dụng. Nghĩ cho cùng, súng hay thanh kiếm của samourai cũng đoạt mạng người như nhau, súng hay kiếm chỉ là hạ sách.
.
.
.
.
Tay phải tôi dẫn đứa bé đi vòng cửa sau vì nghĩ đi bằng lối cửa trước, chỗ chật hẹp, nếu y nhào vô đâm bất ngờ, rất khó đở cho đứa nhỏ lẫn cho tôi. Vòng cửa sau trở ra phía trước, tôi có được một khoảng cách hơn 20 mét, tiến dần đến y, dọc theo đường nhựa, tôi có thể thủ cho tôi lẫn đứa nhỏ. Bao nhiêu năm tập đũ thứ võ, trong đó có môn Bạch Hạc mà vị sư phụ là thân sinh của 2 bạn Nguyễn-Ngọc-Điệp KT66 và Nguyễn-Ngọc-Minh KT68 (q.c.), đã cho tôi 1 khả năng tự tin và bắt tay cầm dao rất chính xác. Đến giáp mặt tên lính bị ma men ám này, quần áo xốc xếch, đi chân không, tôi đưa cho y đứa nhỏ bằng tay mặt, trong tầm mắt, vẫn theo dõi tay phải cầm dao của y, mũi dao vẫn còn chỉa xuống đất. Vị sư phụ đã bắt buộc chúng tôi thề chỉ dùng võ để tự vệ, thề không tấn công và không khiêu khích ai trước, do đó tôi chỉ ra tay khi y vung dao lên chém mà thôi.
Y không đâm cũng không chém, bắt đầu đi, tay trái dắt đứa bé, tôi đi kèm bên trái nó vì như vậy con đường con dao quạt qua trái cũng cần ít nhất 1m50, tôi rất có hy vọng bắt được tay của y. Tôi mừng thầm vì y tưởng chúng tôi chỉ dấu có một đứa nhỏ, quay qua y cố năn nỉ nhưng thật ra để đề phòng con dao:
- Con của anh coi như cháu của tôi, tôi thương nó cũng như anh thương nó, xin anh đừng làm gì hại nó...
- Đ.M. nó., tao mà bắt được ... ...(lầm bầm cái gì tôi không nghe rõ)
Bước xuống tam cấp, rẽ sang phải bước lên con đường đi bộ bê-tông lúc nãy, tôi trông thấy vừa lính vừa gia đình binh-sĩ hiếu kỳ cả mấy chục người, núp ló cách đó độ 50 m, hễ chúng tôi tiến chừng nào họ lui chừng đó, băng ngang qua dãy nhà Công Binh, xa xa vẫn đầy kẽ hiếu kỳ lố nhố, cũng lui theo bước tiến của chúng tôi, qua khỏi khu nhà của Quân Tiếp Vụ, tôi vẫn cố thuyết phục vì lo cho sanh mạng của đứa nhỏ:
- Anh hứa với tôi nghe, không làm gì hại cháu nó nghe !
- Để tui bắt được con vợ tui đã, rồi tính sau.
Vừa qua 1 khúc quanh , tôi lùi lại và chạy thật nhanh về Sở, kêu điện thoại qua bên Quân Cụ kế bên báo cáo câu chuyện lính của họ, đầu dây bên kia nói sẽ qua ngay lập tức. Vừa gác máy xuống, ra đến cổng (tử trong văn phòng ra đến cổng khoảng 100 m), nhìn ra ngã ba bên trái đã trông thấy 1 xe Jeep chạy ngang qua, trên xe có 4 binh-sĩ trang bị súng ống tua tuả hướng về khu nhà của Quân Cụ. Sau đó, tôi nghe hàng xóm đến cho biết họ đã bắt được y, trói thúc ké, điệu về giam và giải cứu cho đứa con gái nhỏ. Người vợ được báo cho hay mới bồng con từ nhà chúng tôi trở về nhà của họ.
Khoảng vài tuần sau, y gặp tôi ngoài quán, quần áo chỉnh tề, tóc tai râu ria cạo sạch và có vẻ ngượng, nói:
- Cám ơn Th/uý đã can thiệp chớ nếu không chắc vợ con tui không còn sống tới bây giờ.
- Không có chi đâu anh !_ Tôi vừa nói vừa cười, nghĩ không biết ngày nào đến phiên mình đây ?.
Trên bán đảo CR với khoảng vài ngàn người lính có 1 vị chúa đảo chánh thức là Đại Tá Mai, Chỉ Huy Trưởng Bộ CH 5 Tiếp Vận, chúa đảo bán chánh thức là Tr/uý Phú Chi Khu Tạo Tác, bạn tr/học của LCNam , phụ tá chúa đảo bán chánh thức là Th/uý Bùi-Văn-Tùng KT63 và Th/uý Công đều thuộc Chi Khu TT vì 3 người này có tiền rất nhiều và ăn chơi khét tiếng. Tôi chẳng có tiền cũng không ăn chơi khét tiếng vậy mà lúc Nguyễn-Thanh-Hà KT63 ra thăm, đón xe ngoài Cổng Mỹ Ca vô được tới nhà tôi, anh hỏi:
- Bồ làm cái gì ngoài này mà khi tôi hỏi người lính cho quá giang có biết bồ không, y trả lời:”Ai ở ngoài này mà không biết Th/uý Quyền ?”
Tôi trả lời:
- Ồ̀, chắc anh đón trúng nhầm xe của Sở tôi rồi !
Theo tôi điều này đúng nhất.
(xin xem tiếp phần 6)
tmd viết:
trích nguyên văn từ thư của anh LCQ, để cho thêm nhiều chi tiết bổ túc về Cam Ranh hồi ký này. Tôi bỏ dấu lại hơi mỏi tay, nên chút nữa làm tiếp .. đọc không dấu cũng hiểu .. ngưng viết.
.
thơ của anh LCQ:
Cám ơn tất cả các bạn đã theo dõi. Các hình ảnh đều trích từ tài liệu của Cựu Chiến Binh Mỹ, những người này cũng yêu mến bán đảo Cam Ranh như chúng ta. Tôi sẽ tìm cách l/lạc để cám ơn họ, tôi không ngờ những hình ảnh họ chụp từ các năm 65 cho đến 73 đã giúp ích thật nhiều cho Thiên Hồi Ký Cam Ranh này.
Thân mến chào tất cả, chúc các bạn được vài phút giải khuây, hẹn Kỳ sau.
LCQuyền
Chú thích:
1. CR_Khu gia binh: Trong hình, bên trái là khu nhà của Quân Nhu, bên phải là khu nhà của Quân-Tiếp-Vụ,
đằng sau dẫy QTV là dẫy nhà của KQSTT (Công Binh), sau đó là nhà của chúng tôi.
2. Nhà chúng tôi ở góc mặt phia trên của ảnh. phòng tắm nhỏ sơn trắng chìa ra phía sau, cửa sau. Các bức tường gạch block để ngăn pháo kích và che đạn